Đêm tĩnh lặng khẽ thở dài cùng gió
Phố vắng tanh heo hắt ánh đèn đường
Mơ và thực lại song hành đếm bước
Dìu nhau về cùng nơi ấy cố hương
Ở đâu đó từng bước chân chậm lại
Để mang đi những thứ thuộc hư vô
Rồi từ đó những ân tình còn mãi
Đến mai sau cũng chẳng dễ phai mờ
Nửa đời người vẫn ngỡ mình con trẻ
Những niềm đau ai dễ đoán bao giờ
Cứ lầm lũi nén sâu trong lồng ngực
Tháng năm nào giúp ta bớt ngu ngơ
Ừ thì cố và luôn cần phải cố !
Để niềm đau không thể lớn thêm lên
Cũng chỉ mong sau cơn dông lại thấy
Ánh ban mai vương sợi nắng bên thềm
Nhật Mai