Ai đã từng trải qua những năm tháng của tuổi học trò hồn nhiên trong sáng, chắc hẳn cũng đều có những lúc tự nhiên thấy nhớ, thấy tiếc và muốn quay ngược thời gian để sống lại với những ký ức xa xăm. Có thể khi mới ra trường, nhiều người chưa cảm được hết những điều ý nghĩa của tình bạn, tình thầy trò. Cùng với đó là việc mưu sinh quẩn quanh chuyện cơm áo gạo tiền, đã vô tình cuốn mỗi người đi xa hơn trong sự rộng dài của cuộc sống. Có những người bạn vài năm không gặp cũng cảm thấy bình thường, tiện mồm thường tặc lưỡi và ôi dào, bởi hàng ngày còn có quá nhiều mối bận tâm hơn là nghĩ về chúng nó...
Thế nhưng càng sống, càng bị dòng đời đẩy xô đến mệt nhoài mới ngồi thừ ra mà tiếc, mà nhớ, mà mong ước về một cuộc sống vô tư, vô lo như tuổi học trò. Nhất là khi đứa nào cũng đã có gia đình, con cái đã lớn và điều kiện kinh tế cũng đã ổn định, tâm lý chung là sẽ mong muốn được kết nối lại những người bạn học thời phổ thông – chơi với nhau chỉ bằng tình cảm chứ khi ấy chưa hề vướng bận bởi kim tiền. Và đó cũng chính là lí do để diễn ra những cuộc họp lớp không thể nào ý nghĩa và tuyệt vời hơn như thế…
Nếu đúng như dự định thì lớp chúng tôi đã phải gặp nhau từ khoảng một năm trước, nhưng vì cần thiết cho sự an toàn trong mùa đại dịch nên sau 31 năm, lớp chúng tôi mới gặp mặt để làm cái lễ kỷ niệm 30 năm ngày ra trường. Lên kế hoạch từ hôm đám cưới con trai một bạn trong lớp, thế rồi với hơn một tháng để chuẩn bị, BTC đã rất vất vả để kết nối lại các bạn (có những bạn đã trở lại sinh hoạt với lớp sau 33 năm vì học hết lớp 10, do điều kiện cá nhân nên bạn đã không học cùng lớp chúng tôi nữa – Thực sự ai cũng thấy cảm động và trân trọng vì điều đó). Sau đó BTC đã phải tham khảo ý kiến mọi người để may đồng phục, chốt địa điểm và lên khung kịch bản cho ngày gặp mặt. Nói chung trong suốt thời gian chuẩn bị, nhóm Zalo của lớp chúng tôi sôi động lên một cách khác thường. Nhiều bạn chưa bao giờ tương tác trong nhóm cũng đã rất nhiệt tình cho ý kiến để buổi họp mặt vui và ý nghĩa nhất. Sự thật là sau 31 năm, chưa khi nào lớp chúng tôi vui vẻ, cởi mở và thân thiện đến thế…
Vẫn những con người ấy 31 năm trước...
...và hôm nay
Ngày gặp mặt rồi cũng đã tới, từ tờ mờ sáng các bạn ở Hưng Yên đã í ới gọi nhau để lên đường, lịch trình đã sẵn sàng đón các bạn theo khung giờ ở từng điểm đón trên Hà Nội. Và rồi, kể từ khi xe đón đủ số thành viên của lớp cho tới khi xe tới điểm đến Sơn Tây, không lúc nào trên xe có một phút tĩnh lặng. Người cười, người nói, người trêu đùa, người hỏi thăm tình hình sức khỏe và cuộc sống của nhau hệt như một cái … chợ vỡ. Thật lạ là ai cũng thấy hân hoan để hòa chung vào không khí chợ vỡ ấy, để rồi được “ôn nghèo kể khổ”, được thêm một lần sống lại những cảm xúc và kỷ niệm của những ngày tháng đã qua.
Lớp chúng tôi đã có một ngày trọn vẹn bên nhau thắm tình bè bạn. Cùng nhau đi thăm Làng Văn hóa Du lịch các Dân tộc Việt Nam với 54 dân tộc anh em trong cái nắng chói chang của những ngày hè tháng 6. Sau đó chúng tôi đã cùng nhau khám phá Paragon Resort. Cùng nhau chụp những tấm hình lưu niệm bên Thác Đa, Thác Mây, Vườn Hồng, Vòi nước vô cực, Công viên Nhị Long, hồ Khải Hoàn, Bảo tàng Dân tộc, Sky Bar, Cầu thang lên trời, vòng tròn tình yêu, Trái tim và … Tháp quan sát view núi Ba Vì. Đặc biệt chúng tôi đã được cùng nhau sum vầy bên mâm cơm, ly rượu để sẻ chia và chúc cho nhau những điều tốt đẹp nhất, hát tặng cho nhau nghe những bài hát hay nhất. Thời gian như muốn ngưng lại, còn chúng tôi, ai cũng muốn được níu giữ những khoảnh khắc ấy lâu hơn bên mình. Chập choạng tối lớp chúng tôi mới bắt đầu lên xe để trở về. Dù vậy chúng tôi cũng không quên mua chút quà nhỏ của đất Sơn Tây để tặng cô giáo chủ nhiệm (vì cô đang bị ốm nên không tham gia hoạt động cùng với lớp được). Dọc trên đường về không một ai tỏ ra mệt mỏi và chợ lại tiếp tục họp cho đến tận điểm dừng cuối cùng trên đất Thị xã Mỹ Hào - Hưng Yên.
THÀNH PHỐ TÌNH YÊU VÀ NỖI NHỚ (Phạm Minh Tuấn) - Dương Hùng
Công bằng mà nói thì ngày đó lớp chúng tôi chưa được đoàn kết cho lắm, bởi các bạn thường chơi từng nhóm nhỏ vài người, chứ tính gắn kết của cả tập thể lớp thì chưa thấy rõ nét qua từng sự kiện. Vậy mà sau 31 năm, với gần 30 thành viên có mặt thì điều đó chứng tỏ sự đoàn kết và gắn bó của lớp chúng tôi đã được khẳng định.
Công bằng mà nói thì ngày đó lớp chúng tôi học không giỏi – Vậy nhưng cho đến thời điểm hiện tại, lớp chúng tôi cũng đã có khá nhiều bạn thành đạt trong cuộc sống, được nhiều người ngưỡng mộ. Một số bạn không phấn đấu theo con đường học vấn mà đã chuyên tâm với nghề, sống chết với nghề và các bạn đã làm giàu từ nghề. Tôi thực sự đã rất tự hào về các bạn.
Công bằng mà nói thì ngày đó lớp chúng tôi không có nhiều hotboy, hotgirl như các lớp khác. Nhưng sau 31 năm gặp lại, tôi vẫn thấy các bạn của mình trẻ trung xinh đẹp, niềm hạnh phúc rạng ngời qua từng ánh mắt. Điều đó chứng tỏ cái đẹp thực sự là cái đẹp cần được thử thách qua thời gian.
Công bằng mà nói thì ngày đó lớp chúng tôi nghịch hơn cả quỷ sứ, biệt danh lớp Gấu mà các bạn vẫn thân thương đặt cho lớp G chúng tôi cũng bắt nguồn từ đó. Nhiều thầy cô đã phải “khóc dở mếu dở” với những trò “siêu quậy” của lớp chúng tôi. Vậy nhưng sau 31 năm gặp lại, tôi vẫn thấy các bạn trêu đùa, nghịch ngợm với nhau như thưở nào. Vẫn mày tao, vẫn gọi tên nhau kèm theo biệt danh hoặc đính kèm tên của bố mẹ. Thế mới biết, khi đã tạo nên được “thương hiệu” thì không dễ gì thời gian có thể làm xóa mờ đi tất cả.
Vậy là buổi dã ngoại của lớp chúng tôi sau 31 năm ra trường đã thành công ngoài sự mong đợi. Ai cũng vui và đều có cảm giác như mình được trẻ ra. Còn tôi, tôi tin rằng sau lần này, lớp chúng tôi sẽ đoàn kết hơn, yêu thương và chia sẻ với nhau nhiều hơn. Hy vọng rằng những lần gặp mặt sau, các thành viên trong lớp chúng tôi sẽ tham gia đông đủ và nhiệt tình hơn, gác lại mọi công việc để dành trọn vẹn bên nhau những giây phút trân quý nhất của cuộc đời mỗi người.
Dương Hùng
Tháng 6 năm 2022